Link Truy Cập Ảnh Kỉ Yếu Lớp 12L1: https://drive.google.com/drive/folders/1lo7LOrVZigs3TIhYDSgWG9oCMh77GlQC
“3 năm cấp 3 trôi nhanh quá, chẳng kịp níu giữ điều gì ở lại, như một tà áo dài trắng khẽ vắt ngang vào cõi lòng thương nhớ, để từ đó về sau mãi mãi tương tư”
1. Thời gian cứ thế trôi, tuổi tác cũng nhiều hơn. Tuổi xuân tươi đẹp cũng chính vì vậy mà không thể nào quay lại được nữa.
2. Không ai khóc, không ai buồn bã, không ai cố ý uống say. Chỉ dạt dào những lời chúc phúc và trò quậy phá tung trời. Một dòng nước triều gọi là “tuổi trẻ” nhấn chìm tất cả chúng tôi. Khi con sóng rút về, một đám mình mẩy ướt sũng ngồi trên bờ cát, nhìn cô gái chúng tôi yêu quý nhất đang vẫy mạnh hai cánh tay, hạnh phúc bước lên một chặng khác trong con đường đời.
3. Thật là khó để tìm những người bạn tốt, càng khó hơn khi phải chia tay họ và đó là những người mà ta không bao giờ có thể quên.
4. Khởi đầu là đáng sợ, và kết thúc thì thường là buồn, nhưng đó là những thứ tốt nhất mà bạn có suốt những năm trung học.
5. Tháng 5 có hoa phượng rợp trời, bằng lăng rụng tím cả góc đường dài hun hút, điệp vàng nhấn nhá chút màu tươi tắn trên bầu trời rất xanh. Nắng vàng vọt và gió hanh hao, ve sầu khóc than cho một mùa chia xa đã kết thúc vừa vặn.
6. Trường cũ là gì? Chính là lúc vừa mới tới, bạn chỉ ước sao chóng thoát khỏi nó. Đến khi thoát khỏi nó thật, bạn lại chỉ hy vọng có thể được ở thêm, dù chỉ một hai ngày.
7. Thanh xuân giống như một cơn mưa rào, cho dù bạn bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn cũng muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.
8. Ngày chia tay không phải là ngày bình thường trong cuộc sống của bạn, bạn sẽ nhớ bởi đó là kỷ niệm.
9. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ vẫy chào nhau và ước rằng giá như mình sẽ không bao giờ phải nói lời tạm biệt.
10. Đừng buồn hay thất vọng khi phải nói lời tạm biệt. Sự chia tay là cần thiết trước khi mọi học sinh có thể gặp lại nhau. Hãy chắc chắn những khoảnh khắc dù dài hay ngắn đều dành cho bạn bè mỗi chúng ta.
3 năm cấp 3 trôi nhanh quá, chẳng kịp níu giữ điều gì ở lại, như một tà áo dài trắng khẽ vắt ngang vào cõi lòng thương nhớ, để từ đó về sau mãi mãi tương tư!
Còn nhiều quá những yêu thương chưa kịp cất thành lời, với biết bao ước hẹn còn dang dở và ước chăng được ở lại nơi đây thêm chút nữa, dù chỉ là một chút thôi, để lại chạy vội trên những góc hành lang cho kịp trống điểm giờ, để lại cùng lao xao mỗi khi vào lớp và cùng đổ rạp như chuối ngả sau mưa mỗi năm phút chuông reo.
Cảm ơn thầy cô đã tận tụy, nghiêm khắc, kiên nhẫn và bao dung nhìn chúng con khôn lớn, bỏ lại những mệt nhọc xô bồ ngoài cánh cổng trường, để rồi mỗi khi bước lên bục giảng, chúng con lại được nhìn thấy những người cha, người mẹ thứ hai đang cháy hết mình với ngọn lửa nghề nhiệt huyết thiêng liêng, cho năm tháng qua đi là mỗi mùa sen nở.
Cảm ơn bác bảo vệ, lao công, những tấm lòng thầm lặng, đã gắn bó với mái trường biết bao nhiêu và Trường Cao Đẳng Điện Tử – Điện Lạnh Hà Nội sẽ chẳng thể đẹp đến thế nếu không có hình ảnh các bác cheo leo trên những bờ tường hay chiếc chổi đều tay để sàn luôn sạch bóng. Cảm ơn những người bạn của chúng ta, những chiến hữu, đồng đội đã kề vai sát cánh.
Thanh Xuân sẽ trống vắng lắm nhỉ nếu không có tiếng hò reo đến khản cổ ấy, sẽ buồn tẻ lắm nhỉ nếu đã không cùng nhau cuồng vũ giữa những đêm lửa trại liên hoan. Trong tiếng nhạc âm vang và cái nắng đỏ rực, hun đốt đất trời Hà Nội, có những trái tim, với giai điệu của tuổi trẻ, tình yêu còn bỏng cháy và sục sôi hơn thế…